Hãy có ước mơ và nuôi dưỡng những khát vọng đó lớn dần trong bạn !

Mong Manh Tình Về !

Anh ! Gửi đến anh những yêu thương vẫn đong đầy trong em .
Em chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình yêu anh nhiều đến thế ...
Có lần anh đã từng nói :
 - " Thời gian làm cho con tim yếu mềm đi ! "

Khi nghe thấy câu nói đó trong em có một cảm xúc khó tả không biết nên buồn vì tình cảm gượng ép trong suất một thời gian dài anh giành cho em hay vui vì thời gian đã làm anh dần thay đổi... để rồi yêu thương em. Ngày ấy em đã từng nghĩ con tim này đã tổn thương quá lớn, vết thương trong em đã quá sâu khi mối tình đầu dang dở liệu có thể chân thành được với tình yêu cuối nào nữa không nhưng rồi anh đến và cho em nhận ra rằng tất cả những gì quý giá em đã từng có chính là anh.
Em buồn ! Đã từng buồn lắm khi chúng ta xa nhau .....

Thời gian chúng ta yêu nhau không quá dài nhưng cũng đủ để em hiểu anh và em nghĩ anh cũng vậy. Từ sâu thẳm trong trái tim em, em luôn tin anh sẽ là định mệnh của cuộc đời em, em đã từng rất cố gắng để giữ anh lại, cố níu kéo một người muốn buông tay em ... nhưng dường như điều đó là không thể và cuối cùng đã để anh nhẹ nhàng bước đi trong sự im lặng,  em cũng hiểu anh không còn sự lựa chọn nào khác. Gia đình đối với anh và em đều rất quan trọng.
Em đã từng....
           - Mệt mỏi ! Rất mệt mỏi !
      - Và đã từng nghĩ mình sẽ mạnh mẽ và bước đi trên con đường dài phía sau mình cho dù không có anh..... và đã cố gắng để quên anh ! Quên anh đi thật nhanh.





 
Em đã cố quên đấy chứ, nhưng với em thật quá đỗi khó khăn. Quên một người mà em đã yêu hơn cả mạng sống của mình, quên một người mà em đã yêu bằng tất cả những gì mình có, bằng tất cả những tổn thương ngày đó...thật sự chẳng phải là điều dễ dàng gì. Quên ư, ừ thì bảo quên, nhưng đâu biết càng cố quên thì nỗi nhớ lại da diết và dày thêm. 
Nhớ ngày đó !

Anh đã đến bên em lúc đau khổ nhất, tưởng rằng sẽ không còn tin tưởng vào thứ tình cảm gọi là yêu thương gì đó nữa, ngỡ trái tim đã vỡ tan từ ngày đó..., ngỡ rằng mình đã trở thành một cái xác không hồn, thì anh đã đến nắm lấy bàn tay em trong ngày mưa lạnh giá đó, và ban cho em cuộc sống chứa đựng đầy sự lạc quan, đong đầy những dự định về cuộc sống của hai chúng ta......

Nhưng khi anh không còn bên cạnh em nữa ....trong em là một cảm xúc vô vị, tẻ nhạt đôi khi trên con đường quen thuộc đó vô tình em thấy anh trong suy nghĩ mơ hồ của mình....em nhận ra rằng trong em là một khoảng trống vô hình, một sự cô đơn đến tê buốt ,lạnh giá... như cái lạnh tê người của mùa đông vậy !

Những cơn mưa cuối Hạ đầu Thu hơi se lạnh, nỗi nhớ anh thêm nhiều....khi ấy em chỉ muốn chạy đến bên anh, Ở đó chắc thời tiết dễ chịu không đỏng đảnh như nàng Thu ngoài Hà Nội anh nhỉ.... chắc vì thế mới có thể giữ anh ở lại lâu đến vậy. 
 
Thời gian xa anh đã làm em nhận ra rằng : " Em thực sự rất cần anh ! "

         " Cần lắm ! Anh có biết không ? " .
Lần đầu tiên em thật sự cảm thấy thoải mái bên một người như vậy. Thoải mái đến mức, em có thể bộc lộ dễ dàng con người thật của em. Những khó khăn trong em đều muốn chia sẻ cùng anh, muốn được cùng anh vượt qua mọi nỗi nhọc nhằn trong cuộc sống quá xô bồ ngột ngạt nơi thành thị này.
Lần đầu tiên trong đời em cảm thấy hối tiếc khi đã để mất một thứ gì đó quá quý giá, thấy hối hận vì khi xưa yêu anh đã không là người con gái tốt, không quan tâm anh nhiều... em hối hận lắm !
Nếu có thể bắt đầu lại em sẽ thay đổi, để có thể sống thực trong tình yêu của chính mình.
Em sẽ đợi ! Sẽ đợi cho tới khi anh về .
Em tin rằng rồi sẽ có ngày anh trở về và tìm em !
 

2 nhận xét:

Premium Blogspot Templates
Copyright © 2013 Khát Vọng Thành Công !