Những ngày tháng Mười Hai dường như lạnh hơn một chút, nỗi cô đơn đi lạc khắp hang cùng ngõ hẻm. Tôi sẽ bắt gặp những dòng người đi rất vội, vội vã giữa năm tháng bôn ba, giữa những con sóng cuộc đời tất bật, cả dòng thời gian cũng không dừng lại trong một cái nhíu mày. Tôi nhận ra rằng, những ngày cuối năm đang trôi có chút gì nhẹ như đang chờ đợi có chút gì đó như đang vội vã… có lẽ cơ hội cuối cùng trong năm mà cũng không có gắng sao? Như thế thì sẽ buồn lắm !
Những ngày tháng Mười Hai ai ai cũng gói ghém hoài niệm, cất vào sâu một ngăn tủ vô hình, đặt nơi lồng ngực trái. Thi thoảng phía bên ấy nhoi nhói đau, thi thoảng phía bên ấy lại nở một miền hạnh phúc. Tôi cũng đừng quên, làm giống họ, gói ghém những nỗi đau.
Một năm trôi qua, mọi người không ngừng nhìn lại những gì đã làm, đang làm và vẫn còn nuối tiếc chưa làm cho trọn vẹn. Người ta cân nhắc nhiều hơn việc đong đếm thời gian, thậm chí bây giờ, người ta còn cân nhắc cả tình yêu thương san sẻ cho những mối quan hệ cũ – mới chằng chịt. Tôi cũng đừng quên, làm giống họ, dành cho mình một góc khuất để đặt tên, những yêu thương cũ mới, những mối quan hệ thân quen, những hoài niệm vốn không còn liên quan đến hiện tại. Và có lẽ khi ấy tôi thấy mình man mác buồn. Có những mối quan hệ không rõ ràng làm cho ta cứ mơ hồ và như không thể làm cho nó rõ rang hơn được nữa… có lẽ chỉ có thể dừng lại và tồn tại ở vị trí đó trong tôi.
Đi ngoài đường những ngày cuối năm rất khác. Con người ta như cố tình đi chậm lẫn đi nhanh, như một kẻ vấn vương hoài tình cũ, nửa muốn năm cũ trôi qua, nửa muốn níu lại. Như chiều nay đi trên phố, bắt gặp ánh mắt buồn than thở tiếc thương, người ta lại chạnh lòng khi nghĩ về quá khứ. Đừng giống như người ta, hãy mỉm cười tiễn đưa những gì đã qua, dù thân thuộc, nhưng nó không còn đủ sức làm tổn thương thêm nữa. Tôi đi và suy nghĩ lại một chút về quá khứ….buâng khuâng chút hiện tại… mơ ước 1 chút gì đó của tương lai…
Những ngày cuối năm bừng lên sức sống của mùa lễ hội. Đâu đó trên phố phương giăng đèn lạ lẫm, con người ta dễ để mình lạc bước giữa đơn côi. Đừng giống như người ta nhé, nếu cô đơn hãy tự nắm lấy tay mình. Mùa mới về để cầu phước lành và bình an sẽ đến, không phải mùa để tự gieo phiền muộn đâu!
Rồi những ngày của tháng cuối cũng trôi qua, quan trọng không phải là mình đã làm được gì, đánh mất những gì, mà quan trọng là khi nhìn lại một chặng đường ngắn ngủi, mình có còn cảm thấy hối tiếc điều gì hay không. Thay vì nặng lòng với những điều phiền muộn, chi bằng mở lòng đón nhận những chia sẻ từ xung quanh. Hãy học cách để mở rộng lòng mình, hòa nhập vào cuộc sống của người khác, cũng học cách bước đi vững chắc, không quá nhanh, đừng quá chậm, để tuổi trẻ vẫn tràn trề nhiệt huyết và hăng say.
Vậy nên, hãy dành những lời nhắn nhủ, những công việc ấm ủ cần làm, cả những yêu thương còn chưa kịp nói thành lời,… cho tròn vẹn mùa đông trôi qua.