Hãy có ước mơ và nuôi dưỡng những khát vọng đó lớn dần trong bạn !
Hiển thị các bài đăng có nhãn tam su hay. Hiển thị tất cả bài đăng

Tháng của nỗi nhớ gầy hao, của cái ôm thật chặt, tháng của những cô gái quen cười tít mắt và hay khóc vu vơ.

Con gái sinh tháng 12
Con gái sinh tháng 12, dù công khai thể hiện hay cố tình chối bỏ, tận sâu thẳm tim mình đều ấp ủ một tình yêu chung thủy dành cho mùa đông. Yêu ngày em sinh ra rét cắt da cắt thịt, gió heo may chới với ùa về, mẹ ôm em vào lòng mong chở che hết những mùa gió lận đận thổi suốt một đời người. Yêu niềm háo hức thơ dại khi em đếm ngược từng ngày đợi đến sinh nhật, yêu những ngăn tim đầy vơi, em loay hoay cả tháng vẫn không xếp vừa yêu thương, nhung nhớ để vẫy chào năm cũ. Yêu cả cái rét hanh hao, cả lối về ngược gió và những cơn mưa dầm dề, lạnh tím tim.

Cô gái tháng 12, thuở bé ước mình là công chúa long lanh nói cười, long lanh ngủ quên trên trang cổ tích, lớn lên chỉ ước làm đốm lửa nhỏ ngoài phố mùa đông. Thế nên em thích tô son đỏ, quàng khăn len đỏ, đi giày màu đỏ, mong sưởi ấm một con ngõ nào đó mùa đông ghé qua rồi tha thiết ở lại, một bàn tay run rẩy vươn ra hứng nỗi buồn.

Sinh ra giữa mùa “trái gió trở trời”, em có những thói quen chẳng giống ai. Thích ăn kem trời lạnh, thích cuộn chăn bông xem phim, đọc sách thâu đêm, thích ra biển mùa đông, thích ốm để được hít hà tô cháo nóng, thích lang thang một mình để biết đông đã tràn về trên từng con phố, trên từng mặt người lo toan, hối hả.

Con gái sinh mùa này vốn quen với lạnh giá. Có những ngày rét mướt, em để cảm xúc của mình đùa giỡn với tiết trời ẩm ương rồi như một chú mèo hoang quá yêu cuộn len rối nó vẫn đùa nghịch, lòng em bỗng buồn tênh, xám xít như màu trời. Tháng 12 ùa về cùng những quạnh hiu, mắt môi lạnh buốt, bàn tay lạnh buốt. Con gái đa cảm dù ở cạnh người yêu, dù đang ngả nghiêng cười bên người thân, bạn bè, lòng vẫn mang nỗi cô đơn vô cùng và vô cớ. Nhưng em chẳng vì thế mà rầu rĩ bởi “cô đơn là bản chất của con người”. Em đã quá quen với những khoảng trống chẳng thể lấp đầy. Một cô gái cô độc nếu vấp ngã sẽ biết tự đứng dậy, nếu quá đau sẽ biết tự buông, khi buồn hay thất bại sẽ chui vào một góc òa khóc thật to rồi tự lau nước mắt.

Con gái tháng 12 sợ nhất sự ràng buộc. Ràng buộc bởi những nơi chốn quá quen thuộc, những công việc lặp đi lặp lại, những định kiến cố hữu, em vùng vẫy thoát ra khỏi lằn ranh cũ kĩ nên đôi khi rất cứng đầu cứng cổ. Đừng ai đuổi bắt một ngọn gió ham chơi hay muốn giữ mãi con sóng bạc đầu, cũng đừng cố ràng buộc em.

Vốn cả thèm chóng chán, em chẳng mê thứ gì được lâu, cả tình yêu cũng thế. Em đa tình và dễ rung động nhưng thật khó để in hình ai đó lên tim. Dù thế những cô gái tháng 12 luôn gắn lên tim mình nỗi nhớ dài như mùa đông, như đường bay của cánh chim vô định. Nỗi nhớ chỉ dành cho một người tình xưa cũ, cuộc tình dài rộng quá nhiều khi em thấy chỉ còn lại mình đơn độc giữa mùa đông và những thương yêu vô thường như mưa nắng.

Con gái sinh tháng 12, dẫu mới lên 5 hay đã 35 tuổi đều rất thích được ôm. Bởi mạnh mẽ, cô độc đến đâu em vẫn là con gái, dù thích rong chơi sẽ có ngày em mỏi chân đứng lại, dù chưa bao giờ biết yêu tử tế em vẫn cần một vòng tay ấm giữ em lại thật lâu. 

P/S : Khi đọc bài viết này tôi thấy hình ảnh và tính cách của mình trong đó - Cô gái sinh tháng 12 !
 
Theo Nguồn  : Báo Dân Trí
Đam mê, đam mê, đam mê. Đó là tất cả những gì mà chúng ta nghe ở thời đại ngày nay. Mọi người đều bảo bạn hãy làm theo đam mê của mình. Nhưng bạn có được gợi ý rằng đam mê của bạn là gì và bạn cần làm gì với nó không? Cách đây không lâu tôi cũng chẳng biết câu trả lời của mình…

Đam mê là một khái niệm dường như không thể nắm bắt, cho đến khi bạn bắt được nó. Những gì tôi nhận thấy trong cuộc sống của tôi là bạn phải sẵn sàng để đưa mình ra khỏi đó. Bạn phải sẵn sàng mắc sai lầm. Bạn phải sẵn sàng để thử.

Nếu bạn không cố gắng, sẽ chẳng có gì xảy ra cả. Khi tôi đang tìm kiếm niềm đam mê của mình, tôi đã được thúc đẩy bởi sự tiêu cực. Tôi nghĩ về cái chết và sự hối hận cả đời. Nếu tôi cố gắng để rồi thất bại, ít ra tôi cũng thấy hạnh phúc so với việc chả làm gì và chết.

Tôi không nói đến việc cố gắng trong vài tuần; tôi nói về sự kiên trì suốt cả cuộc đời. Nếu kiên trì là điều cần làm, thì tôi sẵn sàng thực hiện. Quan trọng là bạn có quyết tâm hay không? Có quyết tâm thì cuộc sống luôn mở ra những cánh cửa cơ hội cho bạn.

Và bây giờ, hãy cùng nhìn vào 5 cách đơn giản dưới đây giúp bạn tìm ra đam mê của mình. Hãy nhớ, điều này không có nghĩa là sẽ có con đường trải đầy hoa hồng chờ đón bạn phía trước, vì nếu sự thật là như thế thì đã có rất nhiều người tranh nhau làm rồi.

Cuộc hành trình có thể chông gai, nhưng luôn có phần thưởng xứng đáng. Tưởng tượng rằng bạn đang làm những việc bạn muốn, ở địa điểm bạn muốn và thời gian bạn muốn. Nếu bạn ngay lập tức nghĩ ra những lời bào chữa và lý do để ngăn cản bạn đến với đam mê của bản thân, thì bài viết này có lẽ không dành cho bạn.







1. TRÒ CHƠI TRÍ NÃO

Nghịch với bộ não một chút nhé, nhưng nhớ là nghiêm túc đấy! Đây là phương pháp brainstorm (vận dụng trí não dữ dội bất thần để giải quyết vấn đề).

Tìm một nơi yên tĩnh, một nơi bạn cảm thấy thoải mái và không bị bất cứ ai hay bất cứ điều gì làm phiền, lấy một cây viết và tờ giấy, hoặc tốt hơn là lấy một micro và bắt đầu ghi âm. Nói là cách tốt nhất và bộc phát tự nhiên nhất để não bộ hoạt động một cách thoải mái và ghi nhận mọi thứ tốt nhất.

Nếu bạn cố kiểm soát bản thân thì việc áp dụng phương pháp brainstorm sẽ không có tác dụng tốt. Hãy nói bất cứ cái gì xuất hiện trong tâm trí bạn khi bạn đang nghĩ về thứ mà bạn thích làm. Đừng lo lắng về việc bạn nói lạc đề – cứ để nó tuôn trào.

 Thực hiện việc này ít nhất 15 – 30 phút. Khi bạn có nguy cơ cạn dần ý tưởng, cố gắng tiếp tục đẩy mạnh dòng suy nghĩ, bởi vì đó chính là thời khắc điều kì diệu xuất hiện.

2. THAM GIA

Thật là hay và tốt để phân tích và mơ thấy đam mê của bạn là gì, nhưng tất cả tính toán sẽ chẳng có tác dụng nếu bạn không hành động. Nếu bạn không chắc chắn về điều gì đó thì cũng không sao cả. Hãy cứ thực hành thôi vì đó là cách học tốt nhất.

Bạn nghĩ rằng bạn thích làm vườn, nhưng bạn không biết nhiều về nó. Vậy thì hãy bắt đầu đọc tài liệu, tham gia khóa học, tham gia vào cộng đồng làm vườn trên Internet. Người nào biết tận hưởng cuộc sống luôn muốn hành động. Họ cũng biết lo sợ và ngại ngùng, nhưng họ vẫn hành động bất chấp tất cả.

3. THẤT BẠI

Khi tôi tự hỏi “TÔI SẼ LÀM GÌ NẾU TÔI BIẾT CHẮC CHẮN RẰNG TÔI KHÔNG THỂ THẤT BẠI?”. Câu hỏi đó đã giúp tôi có thêm sức mạnh để bắt đầu việc viết blog. Trước đây tôi có tính hay chần chừ, do dự, thường “nước đến chân mới nhảy” nên công việc nhiều khi không đạt hiệu quả như ý. Đặt đúng câu hỏi sẽ giúp bạn có tâm thức đúng và tạo động lực hành động cho bản thân.

Tôi tin vào việc hành động, dù đôi lúc tôi chẳng biết chính xác tôi đang làm cái quái gì thế này. Nhưng có một điều tôi học từ thực tế là bạn hành động càng sớm chừng nào thì bạn càng có nhiều thời gian và cơ hội điều chỉnh chừng đấy.

4.NHÌN NHẬN BẢN THÂN

Điều gì luôn khiến bạn thích làm trong cuộc sống của mình? Tôi nhận ra rằng tôi thích đọc những cuốn sách thành công để phát triển bản thân và chia sẻ những giá trị tốt đẹp đến cho mọi người. Nhưng tôi cũng ưa thích những hoạt động ngoài thiên nhiên có lợi cho sức khỏe .

Tôi tin rằng tất cả chúng ta đều có những đam mê khác nhau, vì thế bạn không cần lo lắng nếu bạn không thể quyết định chính xác đam mê của mình, có thể là do bạn có quá nhiều thứ mà bạn thích làm.

Nhưng có điều tôi cần nhấn mạnh ở đây là bạn phải chọn một thứ và tập trung tất cả năng lượng vào nó nếu bạn muốn điều khác biệt xảy ra. Sau khi đã tập trung làm tốt một thứ, bạn hoàn toàn có thể quay trở lại với những đam mê khác.
 
5. CHẤP NHẬN NỖI SỢ

Trong mỗi con người đều ẩn chứa một nỗi sợ nào đó. Nếu bạn gặp vấn đề trong việc tìm ra đam mê của mình thì nghĩa là có cái gì đấy khiến bạn e sợ. Chấp nhận nỗi sợ. Nói thì dễ, làm thì khó, phải không? Nhưng sự thật là nó rất dễ.

Khi bạn đưa ra quyết định hành động dẫu bạn đang sợ hãi, bạn sẽ thấy một sự biến chuyển đầy kịch tính xuất hiện trong cuộc đời bạn. Bạn phải biết cách sắp xếp điều gì là ƯU TIÊN hàng đầu trong cuộc sống của mình và không để bất cứ nỗi sợ hay chướng ngại nào cản trở con đường bạn chọn.

Chẳng sao cả nếu bạn làm cái gì đó bất thường và có vẻ hơi điên. Tôi đang theo đuổi đam mê của mình và tôi cảm thấy tốt hơn bao giờ hết, ngay chính lúc này, dù trong tôi vẫn còn sợ hãi. Cách thức giúp tôi vượt qua nỗi sợ đó chính là nghĩ đến những thành tựu tuyệt vời mà tôi khao khát đạt được.

Nếu bạn thực sự muốn sống cuộc đời theo bạn mơ ước, thì hãy sẵn sàng làm điều gì đó. Bạn phải dẫm đạp lên nỗi sợ của chính mình và HÀNH ĐỘNG. Có thể hành động không phải lúc nào cũng đem lại hạnh phúc, nhưng có một điều chắc chắn rằng: bạn sẽ không bao giờ có hạnh phúc nếu không hành động.

Sống với đam mê, tiến tới thành công, không bao giờ quay đầu lại mà hãy chấp nhận chết trên đường đi tới thành công!

(sưu tầm)

Anh ! Gửi đến anh những yêu thương vẫn đong đầy trong em .
Em chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình yêu anh nhiều đến thế ...
Có lần anh đã từng nói :
 - " Thời gian làm cho con tim yếu mềm đi ! "

Khi nghe thấy câu nói đó trong em có một cảm xúc khó tả không biết nên buồn vì tình cảm gượng ép trong suất một thời gian dài anh giành cho em hay vui vì thời gian đã làm anh dần thay đổi... để rồi yêu thương em. Ngày ấy em đã từng nghĩ con tim này đã tổn thương quá lớn, vết thương trong em đã quá sâu khi mối tình đầu dang dở liệu có thể chân thành được với tình yêu cuối nào nữa không nhưng rồi anh đến và cho em nhận ra rằng tất cả những gì quý giá em đã từng có chính là anh.
Em buồn ! Đã từng buồn lắm khi chúng ta xa nhau .....

Thời gian chúng ta yêu nhau không quá dài nhưng cũng đủ để em hiểu anh và em nghĩ anh cũng vậy. Từ sâu thẳm trong trái tim em, em luôn tin anh sẽ là định mệnh của cuộc đời em, em đã từng rất cố gắng để giữ anh lại, cố níu kéo một người muốn buông tay em ... nhưng dường như điều đó là không thể và cuối cùng đã để anh nhẹ nhàng bước đi trong sự im lặng,  em cũng hiểu anh không còn sự lựa chọn nào khác. Gia đình đối với anh và em đều rất quan trọng.
Em đã từng....
           - Mệt mỏi ! Rất mệt mỏi !
      - Và đã từng nghĩ mình sẽ mạnh mẽ và bước đi trên con đường dài phía sau mình cho dù không có anh..... và đã cố gắng để quên anh ! Quên anh đi thật nhanh.





 
Em đã cố quên đấy chứ, nhưng với em thật quá đỗi khó khăn. Quên một người mà em đã yêu hơn cả mạng sống của mình, quên một người mà em đã yêu bằng tất cả những gì mình có, bằng tất cả những tổn thương ngày đó...thật sự chẳng phải là điều dễ dàng gì. Quên ư, ừ thì bảo quên, nhưng đâu biết càng cố quên thì nỗi nhớ lại da diết và dày thêm. 
Nhớ ngày đó !

Anh đã đến bên em lúc đau khổ nhất, tưởng rằng sẽ không còn tin tưởng vào thứ tình cảm gọi là yêu thương gì đó nữa, ngỡ trái tim đã vỡ tan từ ngày đó..., ngỡ rằng mình đã trở thành một cái xác không hồn, thì anh đã đến nắm lấy bàn tay em trong ngày mưa lạnh giá đó, và ban cho em cuộc sống chứa đựng đầy sự lạc quan, đong đầy những dự định về cuộc sống của hai chúng ta......

Nhưng khi anh không còn bên cạnh em nữa ....trong em là một cảm xúc vô vị, tẻ nhạt đôi khi trên con đường quen thuộc đó vô tình em thấy anh trong suy nghĩ mơ hồ của mình....em nhận ra rằng trong em là một khoảng trống vô hình, một sự cô đơn đến tê buốt ,lạnh giá... như cái lạnh tê người của mùa đông vậy !

Những cơn mưa cuối Hạ đầu Thu hơi se lạnh, nỗi nhớ anh thêm nhiều....khi ấy em chỉ muốn chạy đến bên anh, Ở đó chắc thời tiết dễ chịu không đỏng đảnh như nàng Thu ngoài Hà Nội anh nhỉ.... chắc vì thế mới có thể giữ anh ở lại lâu đến vậy. 
 
Thời gian xa anh đã làm em nhận ra rằng : " Em thực sự rất cần anh ! "

         " Cần lắm ! Anh có biết không ? " .
Lần đầu tiên em thật sự cảm thấy thoải mái bên một người như vậy. Thoải mái đến mức, em có thể bộc lộ dễ dàng con người thật của em. Những khó khăn trong em đều muốn chia sẻ cùng anh, muốn được cùng anh vượt qua mọi nỗi nhọc nhằn trong cuộc sống quá xô bồ ngột ngạt nơi thành thị này.
Lần đầu tiên trong đời em cảm thấy hối tiếc khi đã để mất một thứ gì đó quá quý giá, thấy hối hận vì khi xưa yêu anh đã không là người con gái tốt, không quan tâm anh nhiều... em hối hận lắm !
Nếu có thể bắt đầu lại em sẽ thay đổi, để có thể sống thực trong tình yêu của chính mình.
Em sẽ đợi ! Sẽ đợi cho tới khi anh về .
Em tin rằng rồi sẽ có ngày anh trở về và tìm em !
 
Thu đang đến thật rồi ư ?   

Thế là lần đầu tiên tôi cảm nhận được cái hương thoang thoảng trong gió khẽ phẳng phất nhẹ qua ô cửa sổ và khẽ bám nhẹ trên mái tóc – một cảm xúc rất thật. Lần đầu tiên tôi biết Thu đang về dường như trong cái nhịp sống gấp gáp hối hả và vội vã của Hà Nội nó đã cuốn tôi đi, đã cuốn bao năm nay rồi, để rồi giờ chợt dừng lại và nhận ra Thu đang về cũng bởi người tôi yêu thương nhất đã đợi khi Thu về để rời xa tôi. Cũng như rất nhiều người khác luôn man mác buồn khi thu tới, luôn thấy có cái gì đó chùng chình thật buồn khi nhìn những chiếc lá vàng nhẹ rơi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận Thu lại đáng nhớ đến như vậy !. 



Cái cảm giác bước nhẹ trên phố cảm nhận được từng con gió khẽ thoảng qua, cảm nhận được giá trị của những cơn mưa bất chợt khi cuối Hạ đầu Thu mà có lẽ chưa một lần ta đừng lại để cảm nhận về nó thêm chút nữa bởi luôn mặc định trong cái suy nghĩ rằng“ Nó là điều hiển nhiên sảy ra thôi mà “ .

Có đôi lúc tôi tự hỏi chắc tại mình luôn yêu mùa Thu nhất , luôn nhiều cảm xúc khi Thu về nên mình thường ưu ái cho nó thêm chút tình cảm chăng?

Nhưng rồi cũng tự mình tìm ra câu trả lời cho câu hỏi mơ hồ đó : “ Không phải thế .“



Tôi yêu Thu và cũng giống tất cả những người khác bởi Thu thật sự đặc biệt, và cảm xúc đó cũng thật đặc biệt. Từ giờ có lẽ sẽ không bao giờ tôi vội vã mà quên Thu đang về như trước đây nữa , cũng sẽ không mặc định cho mình cảm giác “ Thu Buồn “ như trước đây.  Tôi sẽ trân trọng khi Thu tới bởi tôi nhận ra rằng khi Thu về cũng là lúc ta nhìn nhận lại, sống châm hơn và cảm thấy trong tôi có được “Khoảng Lặng “ của chính mình hơn bao giờ hết.

Tôi yêu mùa Thu – đặc biệt là mùa Thu của Hà Nội



Chớm đông 



Thế là mùa thu cũng tiếc nuối đi qua khi những chiếc lá thôi rơi xuống mặt đường. Mặt trời bắt đầu lên muộn, vài tia nắng yếu ớt vắt lửng lơ nơi bậu cửa. Mùa đông len lỏi trở về trong cơn gió chuyển mùa hanh hao.

  
Bất giác, em nghe cái trở mình khe khẽ của đất trời. Trời ủ mây nên xám xịt, ủ rủ như ngày nắng tắt. Trên những tàng cây lá thôi xào xạc, rụng vàng héo úa. Những trái bàng già rơi lộp độp khi cơn gió khẽ đưa mình lướt qua.





Tiết trời bây giờ chưa đủ lạnh khiến người ta phải chui trong khăn áo dày cộm nhưng hễ ra đường lại nghe mẹ nhắc nhở khoác thêm chiếc áo, gió giao mùa nhẹ thôi nhưng dễ cảm không chừng. Thương ba bắt đầu sụt sùi vì căn bệnh viêm xoang đáng ghét, cơ thể cũng thành cái máy dự báo thời tiết mỗi khi chuyển mùa.





Mẹ bắt đầu soạn sửa chăn ấm, chuẩn bị cho ngày đông giá. Lại đoán già đoán non, không biết năm nay đông có lạnh hơn năm ngoái. Mấy cô em gái rủ nhau dạo phố, mái tóc dài thả nhẹ, yêu kiều hờ hững bờ vai.





Mới hơn năm giờ chiều mà mặt trời đã đi ngủ. Đàn chim vội vã về tổ, người cuống quýt trở về tổ ấm quây quần bên mâm cơm. Hình như trời bắt đầu lạnh, con người ta lại có ý thức cần phải bên nhau.





Chập tối, bạn và em rủ nhau dạo phố. Đêm về, lớp sương mỏng tang bay nhè nhẹ, lạnh se sắt. Ngang qua đoạn nào đó, em nghe lòng mình lắng lại khi bắt gặp quỳnh hương nhà ai vừa chớm nở, hương dìu dịu, thanh tao. Một vài ngôi nhà đóng cửa lặng lẽ ngủ sớm. Tình nhân trên đường ôm chặt lấy nhau. Trời độ này, ngọt ấm sao cho những yêu thương chân thành ấy.





Thành phố bây giờ có lẽ cũng đã vào đông. Nhớ nhiều năm về trước, em từng đắm mình trong cái chớm đông ở đó biết bao, những buồn những vui rồi cũng ở lại cùng mùa.





Phố bây giờ hẳn đã ấm lên bởi những hàng khoai lang nướng, bắp nướng nghi ngút khói. Bạn bảo, thật thú vị khi rón rén cầm củ khoai nóng hổi trên tay, rồi hít hà vị đồng quê quen thuộc.





Ngày nhỏ, cứ mỗi lần mẹ nấu cơm, em cũng giấu mẹ vùi một củ khoai trong bếp lửa, khoai chín tỏa mùi thơm chẳng thể nào giấu nổi. Nghe mẹ cười bao dung, nướng cho hai chị em mấy củ khoai to, ăn no quên cả cơm.





Các quầy hàng ở chợ đã bắt đầu bán len, phố bỗng rực rỡ bởi bao màu sắc tươi vui của đồ len, áo ấm. Ngày xưa, cứ độ này, em và bạn lại chen chúc nhau ở hàng len để chọn len, chọn màu. Rồi đêm ngày hì hụi, cắm cúi đan móc đủ cho mỗi người yêu thương một cái.









Chớm đông, bỗng dưng thấy ấm áp vô cùng khi có người hỏi nhẹ “lạnh không em”. Rồi cười nhẹ bẫng khi nhận ra đông này có thể lạnh nhưng lòng đã ấm hơn nhiều. Hóa ra lạnh ấm gì cũng bởi thiếu đủ một bàn tay. Vui buồn gì cũng bởi lòng nặng nề trầm tư hay thanh thản yên bình.





Đêm ít sao, tìm mãi cũng chẳng thấy một vì sao nào đang trốn. Thảng hoặc, tiếng côn trùng văng vẳng, ri rả đều đặn như một bản nhạc không lời. Cứ như mùa ở lại, mùa đi cũng đều đặn lắm nhưng người ta ngỡ vội quá chừng.





Bỗng nhiên, thèm được ôm chú gấu bông to sụ rồi mân mê trang sách cả đêm, để sáng mai ngủ nướng quên thì giờ. Người ta sẽ thèm khát nhiều lắm, nhưng thèm nhất là hơi ấm thương yêu để khỏa lấp những cái lạnh thấu da thấu thịt đang về.





Bạn lại buồn, bởi thấy rét lên ở phía bờ tim đang trống trải nơi kia. Đường dài thăm thẳm quá, mới chớm đông thôi mà đã muốn đông tàn vì cảm giác cô đơn bắt đầu cựa quẫy.





Lạ thật, cứ đông về, người ta lại mênh mang thứ cảm xúc mơ hồ, chẳng rõ là vui buồn chỉ biết cái cô đơn cứ chòng chành trong suy nghĩ. Bao người mạnh mẽ, bản lĩnh nhường ấy cũng nhu mì bé nhỏ trước mùa đông. Chỉ là chớm đông thôi mà, nên hãy giữ tâm mình khoan run rẩy.

Tháng 7, mưa ngâu li v. Hà Ni li bt đu tr mình và xoay vn, chun b đón chào mt mùa mi.Nhng cái nng cháy bng cùng nhng cơn mưa ào t ca mùa h đang dn nhường ch cho mùa thu- cho s mát m và nhng cái se lnh!


 

Nhng cơn mưa và cái hiu hiu lnh ca con gió nh làm cho em càng cm thy cô đơn và trng tri vô cùng. Hà ni mùa thu đp lm, đp ta như anh vy! 

Hà Ni vi tng con ph, hàng cây, va hè, quán cóc hay bt c nơi nào, t nơi sm ut n ào ti nhng ngóc ngách nh hp và thanh vng… nhng nơi mà em đi qua đu cht cha ni nim ca thương nh- nh Hà Ni và nh anh. Gi này anh vn đâu đó trong dòng người tp np kia, nhưng trong thế gii ca em người đã đi mt ri… Anh ơi, Hà Ni đó, nơi em đã đi qua, nơi em còn tr li, và nơi đó còn có anh, còn nhiu lm trong em nhng vn vương nơi này!
 20h30, em lang thang mt mình trên con đường đông đúc người qua li nhưng vng bóng anh, nhng ni bun c cht cha đy vơi khiến nước mt em li trc trào. Thế nhưng, liu rng trên con đường có vô vàn con người qua li kia có ai thy được git nước mt ca em, có ai hiu được em đang bun đến chng nào? Cũng như anh, anh cũng đâu biết được em đã tng nh và mong anh,trái tim em đã tan nát vì anh như thế!

Em cũng như bao người con gái khác, khi yêu ai thì s dành tt c cho người mình yêu. Em không trách anh đâu! Nhưng gi đây em đang t trách mình, ti sao li m lòng sau mi tình đu dang d, đã t nói rng s không đ trái tim mt ln na phi đau, s không rung đng, không yêu, không thn thc, không cm xúc... nói chung là không gì c.. Nhưng ti sao khi gp anh em li thay đi, cái cm giác khao khát được yêu thương, được ch che, v v li ùa vào trong tâm trí em? Ti sao trái tim em li rn ràng, li cm thy hnh phúc sau mi cuc gi, mi tin nhn, mi li quan tâm mà anh dành cho em. Ti sao em li t làm mình đau thêm ln na? Phi chăng là do em, hay đnh mnh và ông tri bt em phi như thế?





 Tt c nhng k nim trong em không phi là nhng ln được cùng anh đi chơi, không phi được nm tay anh đi trên nhng con đường Hà Ni, bi l em chưa bao gi được như thế, đó ch là nhng ước ao mà nếu có th yêu nhau em s bt anh cùng em thc hin cho bng được. Vi em, k nim là nhng gì em mong mun anh, điu mà có l không bao gi anh biết và chưa bao gi em nói! Trên con đường em bước có nhng tiếng lá rơi xào xc , tiếng xe c n ào, tiếng còi xe inh i hay đơn gin là tiếng cười nói ca nhng cp tình nhân tay trong tay lướt qua em.. tt c âm thanh và hình nh y đã to nên cm xúc trong em t đó hóa thành k nim v anh và… v Hà Ni!
 
Hà Ni v đêm, nhng làn gió thong qua, nh nhàng, du êm, nhưng trong lòng em li đang ni tng đt sóng mnh m và cun trào, nhng con sóng ca ni nh mong anh! Nh người đã chia s vi em biết bao vui bun, hnh phúc, mt mi và mun phin.. người đã luôn thường trc trong tâm trí em, luôn là người em nghĩ đến đu tiên khi b tnh gic do ác mng, người đã cho em mượn đôi bàn tay qua nhng dòng tin nhn đ làm em bt s hãi và xoa du ni đau cho em mi khi em đau bng…T nay em s loi b dn dn nhng thói quen cũ y, s không tnh dy là nhn tin cho anh, đau bng là tìm ti bàn tay anh và cũng chng vào facebook ch đ ch đi màu xanh ca cái tên anh na.
Anh à, khi em ngi viết nhng dòng ch này, em đang rt nh anh, tng ni nh như gm nhm trái tim em, nh đến cn cào! Em đã quyết đnh s t b cái tình cm đơn phương y. Bi em biết trái tim kia không có hình bóng ca em, dù thế nào đi chăng na anh cũng ch coi em là 1 người bn, mt người em gái không hơn không kém. Thôi thì em s ct gi tt c nhng k nim và ni nh anh vào mt chiếc hp ri chôn sâu vào quá kh!






Em s dng li tt c đ b đi mi tình này, nhưng em s không bao gi quên anh, người đã tng đi qua cuc đi em như vy! Vn c gng mm cười khi nhn được s quan tâm ca anh, vn đáp tr nhng dòng tin nhn… và vn s quay li Hà Ni, lang thang, rong rui như chưa h có nhng k nim bun. Nhưng có l em s không còn đi mt mình, không còn nhng dòng ch  thông báo vi anh rng em đang rt gn anh và mong ngóng anh ti bên em na!

Dù cuc sng này có th có nhng cái đến và đi như mt s sp đt trước, nhưng em tin vào mt ngày không xa, hnh phúc tht s s li vi chính mình. Và anh cũng vy, hãy bình yên và hnh phúc trên con đường anh đang đi nhé! Chào tm bit, mi tình đơn phương ca em!
Premium Blogspot Templates
Copyright © 2013 Khát Vọng Thành Công !